Tiểu Lan, một sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật trong một ngày mất đi cả bà và anh trai. Nguồn cơn của sự việc bắt nguồn từ nhiệm vụ mà cấp trên giao phó cho anh trai cô. Đức Hiển trà trộn vào băng đảng m-a t-uý lớn ở Thành Bắc làm nội gián nhưng bị đồng đội phản bội dẫn đến hy sinh. Tình cờ đến nhà cô bạn thân ở Thành Bắc, trong lúc hai người đi khám phá hang động vô tình lọt vào tầm ngắm của bọn tội phạm, Tiểu Lan bị bắt cóc về căn cứ của bọn chúng. Từ đây cô gặp Vĩnh Dương, tên trùm m-a t-uý lớn nhất Thành Bắc, kẻ đã sát hại dã man anh trai cô và Văn Tưởng, tên đồng đội phản bội lại Đức Hiển để trở thành cánh tay phải đắc lực cho Vĩnh Dương. Với lời thề đem xác anh trai trở về đoàn tụ với gia đình, Tiểu Lan quyết định ở lại Thành Bắc, từng bước chiếm lấy trái tim kẻ thù của anh trai mình.
[…]
“Một tên trùm ma tuý sẽ có dáng vẻ như thế nào, gương mặt xấu xí đầy sẹo hay hung dữ đáng sợ, cô mở choàng mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói. Không biết dùng từ ngữ gì để hình dung về Vĩnh Dương bởi anh ta khác xa hoàn toàn những gì trong đầu cô tưởng tượng. Anh ta có gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng, thân hình cao lớn cân đối, đôi mắt đen thẳm đang chĩa vào người cô với sự cười nhạo thích thú.
— Xin anh… đừng giết tôi…
— Biết sợ sao?
Tay chân Tiểu Lan không bị trói, quần áo cũng được thay ra, trên tóc thoảng mùi hoa nhài dìu dịu. Với bộ dạng hiện tại cô không có sức đối phó Vĩnh Dương hoặc cũng có thể anh ta có mục đích khác với cô.
— Chỉ cần anh để tôi sống tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Tôi không muốn chết, tôi…
— Bất cứ yêu cầu gì?
— Phải, anh muốn tôi làm gì tôi đều phối hợp, tôi là sinh viên ưu tú của một trường đại học, bên phía cảnh sát sẽ không bỏ mặc tôi đâu. Anh có thể dùng tôi là con tin để trao đổi điều kiện với họ.
— Đúng là sinh viên ưu tú, biết điều rất nhanh.
Tiểu Lan quỳ gối túm ống quần Vĩnh Dương hèn mọn cầu xin. Phải kiềm nén sự phẫn nộ tột cùng, tay cô run run siết chặt ống quần thành một góc nhăn nhúm. Kẻ thù của anh đang ở rất gần, không ai biết cô đang gồng mình chịu đựng cơn đau từ tận xương tuỷ lan truyền khắp toàn thân đau đớn thế nào. Cầu xin Vĩnh Dương nhưng cô không muốn rời khỏi đây, phải tìm được xác anh trai, đưa tro cốt anh ấy về đoàn tụ với bố và bà nội. Chốn rừng thiêng nước độc này không biết bọn chúng giấu xác Đức Hiển ở nơi xó xỉnh nào.
Cằm bị siết đau, Vĩnh Dương ép cô nhìn vào mắt anh ta, khoé môi nhếch lên vẽ một độ cong hoàn mỹ. Tiểu Lan đang run không phải giả vờ, cũng không phải vì sợ tên tội phạm nguy hiểm này mà là căm phẫn, đôi môi mím chặt dần thả lỏng
— Tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa với bà nội tôi, xin anh cho tôi một con đường sống được không.
— Lời hứa gì?
— Bà nội tôi mất tháng trước, tôi hứa với bà sẽ vẽ một bức tranh đầy đủ các thành viên trong gia đình gửi vào chùa cho bà. Tôi chỉ cần 2 tháng thôi, không nhiều đâu.
— Sinh viên Mỹ thuật?
— Vâng.
— Vẽ đẹp lắm à, lên giường vẽ tôi xem.
Đàn ông tồi đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, cô không lạ gì nếu Vĩnh Dương muốn chiếm lấy thân thể mình. Kết cục của cô nằm trong tay anh ta, vừa rồi cô nghe được Văn Tưởng nói cảnh sát không đồng ý điều kiện của bọn chúng đồng nghĩa việc dùng cô làm con tin trao đổi thất bại. Anh trai cô sống vì Tổ quốc, chết vì nhiệm vì mà cấp trên giao cho. Chính Đông nói cô và bà nội sẽ được bảo đảm an toàn nhưng không nói phạm vi có giới hạn. Tiểu Lan không thất vọng hay oán trách ai vì đây là tự cô tìm lấy kết cục cho mình.
“Đức Hiển, em biết anh đang ở đây, em nhất định sẽ đưa anh trở về.”