Mạc Kiều An yêu Cố Cận Hàn, yêu đến hèn mọn, yêu đến bất chấp tất cả của bản thân mình, yêu đến không màng những lời chê cười, hạ nhục
Cố Cận Hàn thì lại rất chán ghét và khinh bỉ Mạc Kiều An. Đối với hắn, tình yêu của Mạc Kiều An là thứ bệnh hoạn, đáng khinh. Hắn muốn chứng tỏ với mọi người và với cả chính mình rằng hắn không hề yêu anh, hắn chưa bao giờ và sẽ không bao giờ yêu Mạc Kiều An.
Thế rồi, Mạc Kiều An có liên quan đến một vụ án, mà nạn nhân chính là vị hôn thê của Cố Cận Hàn. Vậy là Cố Cận Hàn khẳng định rằng Mạc Kiều An chính là hung thủ. Tất cả những chán ghét, khinh bỉ trước kia giờ còn có hận thù và thất vọng hun đúc. Cố Cận Hàn quyết định trả thù Mạc Kiều An một cách tàn nhẫn nhất.
Sau một thời gian bị những đòn thù của Cố Cận Hàn tra tấn đến tàn tạ trong nhà tù không gian, Mạc Kiều An trở về Trái Đất với thân hình mang đầy tật bệnh và tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ vì hoàn thành ước nguyện cuối cùng của ân nhân trong tù.
Mạc Kiều An chỉ muốn tránh xa Cố Cận Hàn, tránh xa thị phi mà ẫn nhẫn sống để thực hiện lời hứa và lặng lẽ chờ chết.
Thế nhưng Cố Cận Hàn lại chưa thỏa mãn được lòng thù hận. Hắn từng bước dồn ép Mạc Kiều An, chà đạp anh, áp bức anh, khiến anh rơi vào địa ngục một lần nữa.
Mạc Kiều An mệt mỏi rồi. Anh không muốn dây dưa với những yêu hận tình thù mà Cố Cận Hàn đổ lên đời của anh nữa. Mạc Kiều An buông tay, chấp nhận số phận. Rơi xuống vũng bùn cũng được, rơi vào địa ngục cũng được, anh chỉ cần rời xa Cố Cận Hàn là được.
Cố Cận Hàn sau khi trả thù xong, nhìn Mạc Kiều An thân tàn tâm cũng tàn mà bỗng nhiên hốt hoảng. Hắn hối hận rồi. Hắn đã biết sự thật rồi. Hắn muốn cầu xin sự tha thứ của Mạc Kiều An. Hắn muốn yêu anh và được anh yêu như trước kia. Nhưng liệu có quá muộn màng?