Tác giả: Sil
Thể loại: tình cảm, thực tế, tài chính, công sở
Nhân vật nổi bật: Hiền Thục, Quốc Thịnh, Kiều Trinh, Quang Long
Giới thiệu:
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của Hiền Thục - cô sinh viên vừa tốt nghiệp đại học loại giỏi. Cầm tấm bằng chuyên ngành tài chính ngân hàng trong tay, Hiền Thục những tưởng ước mơ trở thành một nhân viên ngân hàng sẽ sớm thành hiện thực. Nhưng cuộc sống là chiến trường ác liệt không chỉ phụ thuộc vào bảng điểm, cô không thể bước vào công ty mình mong muốn.
Về quê hay cố bám trụ lại thành phố để tìm kiếm cơ hội?
Cuối cùng Hiền Thục đã chọn lựa phương án “đi từng bước một”, và trở thành nhân viên của bộ Phận Thu Hồi Nợ ở công ty tài chính hàng đầu - GHA. Chính tại đây cô đã gặp rất nhiều tình huống khóc cười trong công việc và tình cảm.
Lưu ý: Đây là một câu chuyện mà ở đó các bạn có thể thấy rất chân thật. Những tên người địa danh nếu có trùng khớp chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Vui lòng không đánh đồng rằng câu truyện này đang nhắm đến một tổ chức, cá nhân hay cộng đồng nào đó.
Trích đoạn:
Hiền Thục rời khỏi ghế, cứ thế cắm đầu chạy về hướng toilet, nhưng khi vào trong rồi thì lời của trưởng nhóm lại trở về trong tầm trí. “Toilet không phải là nơi để kể lể hay tám chuyện, đôi khi chị nghe được rất nhiều điều hay ho ở đó.” Hiền Thục không muốn người khác thấy được tình trạng của mình lúc này. Nhưng cô cũng không thể nào ghìm lại, cô cần một nơi để trốn đi, để bộc phát ra những ấm ức bên trong. Nhìn xung quanh một vài giây, cô bước về phía tấm bảng sáng màu ghi dòng chữ “Lối thoát.”
Hiền Thục dùng hai tay đẩy mạnh tấm kim loại nặng chịch, có được khe hở đã vừa người mình, cô lách vào khoảng không gian tối om bên trong.
Cánh cửa sắt chưa kịp đóng sầm lại thì ngọn đèn cảm ứng treo trên tường đã bật lên soi rõ khu vực cầu thang bộ tầng bảy. Dù đã có ánh sáng tràn đến, nhưng không khí tù túng ngột ngạt lại chẳng hề thuyên giảm. Hiền Thục tin chắc hẳn ở một chỗ như thế này sẽ chẳng ai muốn dùng đến thay vì những buồng thang máy sáng trưng vô cùng tiện lợi kia. Cô ngồi xuống bậc cầu thang cứ thế òa khóc nức nở. Hơn bốn năm ăn học, lấy được tấm bằng giỏi chuyên ngành tài chính ngân hàng của một trường cũng có danh có tiếng, thế mà ngày đầu tiên đi làm đã nghe những câu chửi quá nặng nề. Những hy vọng về một công việc ổn định, với mức lương đủ nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đình trong Hiền Thục đã vụt tắt. Tất cả chỉ còn lại sự thất vọng và tổn thương cùng cực. Thất vọng về bản thân mình đã không thể tìm kiếm được một công việc tốt hơn, tổn thương vì mình chẳng làm gì sai mà bị người khác chửi tục và gán ghép cho tôi danh lừa đảo và rủa xả về đạo đức.
Hiền Thục hết khóc òa thì ngồi thu mình lại, lồng ngực nấc lên từng hồi rất khó khăn. Trong đầu cô lúc này không ngừng vang lên tiếng nói, nó hối thúc cô phải từ bỏ công việc này.
Trích đoạn 2:
Kiều Trinh tắt máy sấy, âm thanh rò rò ồn ào không còn nữa thì hỏi dò dự định của Hiền Thục.
“Rồi mày tính sao?”
“Chắc tao xin nghỉ. Công việc này tao thấy thất đức quá.”
“Thất đức gì?” Kiều Trinh ngay tức khắc nhảy nẩy lên. “Mày có lừa đảo người ta, mày có chửi bới hay rủa xả đe dọa người khác đâu mà kêu thất đức? Nghe mày kể tao thấy người ta chửi mày xối xả mà mày chỉ biết bỏ máy chạy đi khóc đấy thôi.”
“Nhưng…” Hiền Thục tính cãi lại là khách hàng đã nói công ty lừa đảo và cô không thể làm việc ở một nơi như thế, nhưng đã bị Kiều Trinh cướp lời.
“Tao nè, tao làm bên bộ phận cho vay nè chứ ai xa xôi. Mày có biết là khách hàng đến làm hồ sơ đem theo cái gì không? Không cần thế chấp cái gì hết nhé. Chỉ cần có mỗi cái chứng minh nhân dân bản phô tô không cần công chứng là đã vay được. Còn nếu có thêm các giấy tờ khác như sổ hộ khẩu, hợp đồng bảo hiểm nhân thọ hay mấy thứ bảng lương vân vân và mây mây thì càng tốt. Tất nhiên là lãi suất sẽ khác nhau tùy vào mức độ khách hàng chứng minh được khả năng trả nợ cho công ty. Ngoài ra mày cũng phải nghĩ coi cái công ty nó nằm chình ình ở đó, nó mà lừa đảo hay làm ăn kiểu ma giáo thì đã bị truy tố từ đời tám hoánh. Công ty tài chính hay ngân hàng gì cũng vậy, đã ra làm ăn là đều bị thanh tra định kỳ đấy. Mày quăng cái chuyên ngành của mày đi rồi à?”
Bị Kiều Trinh nói thẳng vào mặt với giọng đanh thép, Hiền Thục như một kẻ ngủ mê bị vả cho tỉnh lại. Nhưng vẫn thấy đôi điều lấn cấn, cô cố tranh luận.
“Vậy vụ khách hàng nói thông báo lãi suất, rồi không biết được tiền phạt này nọ, bị gọi ra làm phiền thì sao?”
Kiều Trinh nghệt đầu nhìn Hiền Thục, thở một hơi dài, cô chắp hai tay lại như khấn vái thành tâm.
“Con lạy mẹ, ở đâu cũng có người này người kia. Nhân viên cũng có đứa tuân thủ luật cũng có đứa làm ăn gian dối. Nó không thông báo hoặc nó cố tình tư vấn sai để lừa khách hàng ký hợp đồng thì khách hàng lên công ty khiếu nại. Bộ phận nào đảm nhận nhiệm vụ điều tra thì sẽ điều tra, xử lý như thế nào là chuyện của họ. Mày chỉ cần làm tốt việc của mày thôi.”
Trích đoạn 3:
Quốc Thịnh nhìn Hiền Thục rồi nghiêng người về phía trước. Hiền Thục đang ngượng ngùng đưa hai tay chắn ngang ngực. Vẻ sợ sệt của cô khiến Quốc Thịnh không nhịn được phải bật cười, sau đó anh nói.
“Em không để cho anh vào làm việc à? Anh còn chưa chạy đủ chỉ tiêu cho tháng này đấy.”
Sau phút giây bối rối, được nhắc nhở Hiền Thục vội vàng đứng lui qua một bên. Nhưng thay vì phải đứng về phía bên trái để nhường lối, cô lại luống cuống đứng dịch sang bên phải, Quốc Thịnh cũng đang bước về hướng này thành ra lại đụng cô. Cả hai đều vội vàng chuyển về hướng, thêm một lần nữa lại đụng nhau. Không thể đi qua một cách dễ dàng Quốc Thịnh cười vui vẻ.
“Anh với em có duyên thật đấy, nhưng duyên này để ngoài giờ làm nha. Anh còn chưa kịp đăng nhập trên hệ thống, thể nào sếp anh lại càm ràm cho coi.”
Dứt lời, để tránh lại cùng nhau bước về một phía, Quốc Thịnh đưa hai tay đặt lên bả vai của Hiền Thục, giữ cho cô đứng yên rồi nhẹ nhàng yêu cầu.
“Đây! Cấm động đậy. Anh đi qua rồi thì em muốn bước thế nào thì bước.”
Trích đoạn 4:
Hiền Thục đi lang thang rất lâu trong mưa, toàn thân ướt nhẹp như một con mèo nhỏ đơn độc giữa giông bão. Một chị gái chạy xe công nghệ đang đứng dưới một mái hiên trông thấy vẻ đáng thương tội nghiệp ấy thì cất lời hỏi han.
“Em ơi, bị sao vậy? Hết tiền không gọi được xe hay sao? Về đâu? Chị chở về. Miễn phí.”
Hiền Thục như lạc vào cõi riêng của mình, cô không chú ý đến người khác đến những âm thanh xung quanh, vẫn thất thểu đi về phía trước. Trong đầu chỉ toàn là những hoài nghi, những day dứt, tiếc nuối về bản thân...