Vừa tỉnh dậy, Lăng Tiêu Nhiên liền muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Một lần nữa chạy đi thật xa mà chẳng cần quấy đầu.
"Cưng tính chạy đi đâu?" Người đàn ông phía sau dường như nghe được tiếng động cũng đã tỉnh lại.
"Anh tránh xa tôi ra một chút. Tôi với anh không có quan hệ gì cả." Cô nhíu mày, thế nhưng tâm trạng bực bội cũng không dám bày tỏ quá nhiều. Dù sao, hiện tại cô cũng đang kèo dưới...
"Không có quan hệ gì là sao? Tối qua em dưới thân tôi nhiệt liệt hưởng ứng vậy mà bây giờ đã chạy trối chết rồi à? Tôi nói em biết, nếu cưng đã không biết tốt xấu mà lụm hết nòng nọc của tôi rồi chạy đi mất, tôi sẽ đi báo cảnh sát em săn bắt động vật quý hiếm bất hợp pháp đấy."
(...)
Sau này ai cũng biết, ông trùm thành phố T nổi tiếng gian xảo, dối trá, nuôi không biết bao nhiêu tình nhân. Thế mà sau này lại một mực chung tình với Lăng đại tiểu thư, chỉ thiếu một cái bàn thờ cho cô ngồi lên.
Người ta nói cả thành phố T này ai cũng có thể trêu vào. Chỉ duy Lăng Tiêu Nhiên là ngoại lệ, đụng đến cô ấy chỉ có thể chờ chết.
Dường như Mạc Tử Khiêm đã trờ thành hình mẫu lí tưởng cho câu nói cưng vợ đến tận trời.
(...)
"Anh mà còn đụng đến em nữa, em sẽ bán anh đi đó."
"Được, cả thân xác lẫn trái tim ông đây đều là của em. Anh tình nguyện bán miễn phí cho cưng cả đời."