Lưu ý: Nội dung dành cho lứa tuổi 18+
Đêm!
Con ngõ nhỏ chỉ đủ một làn xe máy đi vào, được chiếc bóng tròn sắp cháy cố hết sức tàn, đem ánh ánh đèn lợt lạt chiếu sáng. Mặt đường nham nhở ổ gà đầy nước bẩn sau trận mưa hồi tối, rồi bị người, xe thi nhau giày xéo.
"Sao anh lại làm thế với em hả..."
"Hư... hư... Tại sao? Hức... hức."
"Đồ tồi, thằng chó."
"Mả cha nhà mày."
"Đừng bỏ em mà anh ơi."
Tiếng khóc nhè nhè pha bởi rượu đi cùng tiếng chửi rủa được tĩnh lặng của đêm giúp sức khuếch đại, mãi sau bị ai đó kéo đi để lại bóng đêm ôn hoà.
2 giờ sáng.
"Anh làm cái gì giờ này còn chưa về?"... "Này nói chuyện với bố."
"Bố ơi, bố về đi, đừng chơi nữa."
"Đấy, anh có nghe thấy con nó gọi không? Anh có còn là con người thì anh về ngay cho tôi."
"Anh sống như thế có đáng làm thằng đàn ông không? Mẹ con tôi khốn khổ khốn nạn vì anh thế vẫn chưa đủ à?"
"Alo, alo, alooo."
Có vẻ như đầu dây bên kia không kiên nhẫn đã cụp máy, không còn nghe tiếng phụ nữ quát tháo mà chỉ còn âm thanh nức nở của trẻ con. Chừng một hồi sau, không gọi lại được, người phụ nữ phẫn uất rít lên với tiếng phản hồi mặc định của nhà mạng vọng ra từ điện thoại.
"MÀY ĐỪNG ĐỂ TAO ĐEM THUỐC CHUỘT ĐỔ VÀO NỒI CƠM CHO CẢ NHÀ ĂN."
Không cần biết người đàn ông bên kia đã tắt máy, người phụ nữ vẫn sa sả mắng, có lẽ là mắng vào chiếc điện thoại đang mở nghe nhưng không có người.
4 giờ sáng.
"Rầm."
"Rầm."
Sau hai tiếng đóng của xe cực mạnh là âm thanh rồ ga lao vút đi của xe hơi, tiếng xe chạy đi nhỏ dần để lại tiếng chân bước loạn của một nhóm người.
"Đ*m, con già hôm nay t/ở/m vãi, bố mày phải cố mãi mới được."
"Bù lại được món đậm thế còn gì nữa, mày đi làm còn đòi hàng ngon cơ đấy?" Ngừng một lát lại bổ sung: "Hàng ngon việc chó gì phải bỏ tiền mua thịt."
Sau mấy câu tán dóc đậm mùi khinh đời là một tràng tiếng cười khả ố, vỏ lon rỗng bị đáp xuống đất kêu long cong trước khi văng xa khỏi đám người.
"Thằng này hôm nay ngon nhất này, vừa được cho nhiều lại vừa được hưởng... ngọt lịm." Câu sau ngả ngớn cố ý kéo dài, nghe giọng giống kẻ vừa than vãn ban đầu.
"Sao hả, nói gì đi chứ? Đang hồi tưởng lại cảm giác à? ... khà ...khà."
"Câm mồm." Dường như không chịu được thêm, giọng nói thứ ba đột ngột vang lên, trong trẻo lạ lùng.
Tiếp theo.
Không còn tiếp theo nữa, Nhu kéo chiếc gối bên cạnh đè kín tai hòng che đi những âm thanh hỗn tạp từ con ngõ cạnh nhà. Ngõ nhỏ chung tường với căn nhà Nhu đang ở, nói là tường thực ra chỉ là bức vách với cốt bằng nan tre được trát xi trộn vôi, độ bền còn hên xui nói gì đến khả năng cách âm.
Chỉ tội cho Nhu, đi làm ca tối về đến nhà đã là mười rưỡi tối, vệ sinh cá nhân trèo lên giường lúc hơn mười một giờ, mắt chỉ vừa lim dim lại bị giật mình choàng tỉnh. Cứ như vậy cả đêm, trán đã nổi lên một đường gân, sờ tay vào còn có cảm giác giật giật.
5 giờ sáng.
Xe rác được kéo ầm ầm ra khỏi bãi tập kết, chuông treo trên thành kêu leng keng một cách yếu đuối. Những âm thanh này thành báo thức mặc định của Nhu mỗi ngày, dù muốn hay không thì cứ đến giờ đều phải tỉnh bởi tiếng ồn quá lớn ở gần.
Nhu quyết định không ngủ thêm, xoa đôi mắt đau nhức đứng dậy đánh răng rửa mặt. Cô mở cửa nhà chạy vòng quanh khoảng sân nhỏ bé, đến khi loáng thoáng có tiếng mấy cô mấy bà vừa đi bộ ra công viên thể dục vừa nói chuyện mới cuống quýt mở cổng chạy theo.
Công viên tuy cách nhà không xa, chỉ một cây số nhưng Nhu vẫn không dám một mình chạy đến trong đêm tối, nên phải đợi.
6 giờ 30 sáng.
Mở cửa bước vào nhà, mùi hành thơm phức đến từ bát phở bò nghi ngút khói trên bàn uống nước ùa vào trong mũi Nhu.
Nguyên từ trong bếp đi ra mang theo đôi đũa và mấy lát chanh, trông thấy Nhu cười hiền hoà: "Em về rồi à? Ăn sáng đi." Tóc vẫn ướt nước, bộ quần áo mặc nhà nhìn như mới được thay, cả người sạch sẽ tinh tươm, khi lại gần vẫn còn thoảng hương xà phòng tắm.
Nhu khẽ ừ một tiếng, im lặng ngồi ăn sáng, gắp được hai gắp, lại ngẩng lên nhìn vào gương mặt với đôi mắt vằn vệt mạch máu đỏ: "Còn chưa về đi ngủ à?"
Nguyên giật mình, bối rối đứng lên.
"Ừ, giờ anh về."
Ra đến cửa lại ngần ngừ, ngoảnh lại: "Một lát em ăn xong cứ để bát đấy trưa anh qua dọn rửa."
Bước đi như một chú cún bị vứt bỏ.
Phòng trọ của Nguyên nằm bên trong con ngõ cạnh nhà Nhu, sống cùng ba người khác, đi lại chỉ hai bước chân.
Sau mấy lần phải thay khoá vì bị cạy cửa, cuối cùng Nhu đành ném cho Nguyên một chiếc khoá mới sao kèm lời dặn: "Lần sau đừng làm hỏng khoá nữa, tốn tiền thay lắm."
Khỏi phải nói Nguyên đã mừng vui như thế nào, cả buổi mân mê chiếc chìa khóa đơn lẻ được đánh với giá hai mươi nghìn ở chợ, nâng niu như thể đó là một ân huệ.
Nhìn theo bóng lưng hơi trùng xuống vừa rời khỏi. Nhu cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo, bưng bát phở còn nóng đem vào bếp, đổ đi.
7 giờ sáng.
Nhu khoá cửa khoá cửa đi làm, vào ca sớm trước ba mươi phút, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nơi làm việc. Đồng nghiệp lần lượt đến vào sát giờ chấm công, xung quanh dần ồn ào.
Nào thủ thỉ về đứa lễ tân tầng trên ngày nào cũng trưng diện mốt mới, bộ phim đang chiếu tình tiết như dồ, thằng Khang mới chia tay con Huệ hôm kia, sáng nay đã bắt gặp cùng con Mai ra khỏi nhà nghỉ...
"Nhu, đi mua cho chị bát bún bò Huế." Trưởng phòng Tâm chìa tờ tiền đỏ ra trước mặt Nhu, ông cụ trên đấy cười thật hiền từ, như động viên Nhu "cố lên con".
"Chị Nhu đi mua đồ ăn sáng à? Thế mua cho em cốc cà phê nhé, tí lên em gửi tiền." Con bé làm cùng đã biết vẫn vờ hỏi cho có.
"Tớ cũng bún giống chị Tâm nhé Nhu, tí lên đưa tiền một thể." Một đồng nghiệp khác cũng tranh thủ.
Hai cái lát và tí, có thể là sang tuần, sang tháng, hoặc từ từ quên luôn.
Nhu cười, đứng dậy móc tiền trong ví đi ra ngoài mua đồ ăn theo yêu cầu của đồng nghiệp, cũng may trong ví còn một trăm nghìn, đủ để mua bún và cà phê hộ, bát bún ba mươi lăm nghìn, cốc cà phê hai mươi nghìn, tiền còn lại vẫn đủ để trưa ăn xuất cơm hai lăm nghìn.
Chuông điện thoại reo vang, Nhu nghe máy, đầu dây bên kia nói vào: "Nhu ơi mua hộ anh Tùng một cái hamburger nữa nhé."
Nhu xiết tay đang xách hai bát bún cùng một cốc cà phê, nói đồng ý qua điện thoại. Bánh mì pate thì chỉ có hai lăm nghìn, nhưng hamburger cái rẻ nhất bốn lăm nghìn, vừa bằng số tiền còn lại của Nhu.
Buổi chiều tan làm, Nhu ôm chiếc bụng lép kẹp trở về nhà, vừa mở hộp mì tôm đổ nước vào thì mẹ gọi đến.
Mẹ lên thăm Nhu.
Một mâm thức ăn thịnh soạn, quá nhiều dành cho hai người được bày ra, Nhu liên tục gắp vào bát mẹ.
"Mẹ ăn cái này đi, ngon lắm."
"Nộm cá Tầm này dưới nhà mình không có, mẹ ăn thử xem thế nào?"
"Khâu nhục nhà này làm là ngon nhất luôn, chuẩn vị Lạng Sơn. "
"Được rồi, từ từ mẹ khác ăn." Mẹ ngăn lại đũa của Nhu: "Đầy hết cả bát rồi, con ăn đi."
"Vâng." Nhu cười đến híp cả mắt.
"Tối con đưa mẹ đi ăn chè, có quán chè Huế ngon lắm, lâu rồi không được ôm mẹ ngủ." Còn chưa ăn xong cơm tối, Nhu đã tính đến lát nữa đưa mẹ đi ăn thêm cái gì.
Mẹ gật đầu, đang ăn thì có chuông điện thoại, mẹ nhìn tên hiển thị người gọi đến, bỏ bát đứng dậy ra một góc nghe máy.
"Mày lại chơi nữa."
"Tao không có tiền."
"Cái gì mà khó khăn, tao bảo tao không có tiền."
"Cho chúng nó đánh, đánh cho mày chừa."
"Bao nhiêu?"
"Được rồi, biết rồi."
Nhu nhìn mẹ ngồi lại vào bàn ăn cơm, gương mặt hơi cau có xen cùng bối rối.
"Cậu gọi xin tiền mẹ?" Nhu hỏi như khẳng định.
Mẹ hơi lúng túng, cuối cùng vẫn gật đầu khẽ "Ừ."
Nhu bỏ bát: "Bao nhiêu?"
"Không nhiều, cậu con cũng khổ."
"Con hỏi lần thứ bao nhiêu?"
"Sáng mai mẹ về sớm." Mẹ không trả lời câu hỏi của Nhu.
"Mẹ định bao bọc ông ta đến bao giờ?" Nhu gắt lên hỗn hào, phừng phừng lửa giận.
Mẹ quát: "Đấy là em mẹ, ruột thịt của mẹ."
Nhu cười lạnh: "Thế con không phải? Em mẹ, cậu ruột của con."
Mẹ khóc: "Ruột thịt làm sao mà bỏ được?"
Phải rồi, ruột thịt làm sao mà bỏ?
Nhu đẩy ghế, bước ra khỏi nhà, giọng nhẹ bẫng như mưa phùn: "Nhưng ruột thịt của mẹ lại có ý đồ giở trò lên người cháu ruột, nếu con không có nhận thức, không thể phản kháng..." Giọt đắng lặng lẽ lăn dài.
"Mẹ! người phải khóc là con."
Bước chân lạnh lẽo trên đường.
Sáng sớm tỉnh dậy, Nhu xoa đôi mắt đau nhức hơi sưng theo thói quen. Ngồi trên giường nhìn về phía người đang nằm dưới sàn, thân hình thon dài hơi co vì khí lạnh của máy điều hoà mà không có cái gì đắp. Chớp mắt mấy cái, Nhu đi vào nhà tắm rửa qua mặt, quay ra Nguyên cũng tỉnh dậy.
"Tối qua bỏ làm à?" Nhu hỏi, hờ hững.
Nguyên lúng túng: "Anh... anh không..."
Nhu chẳng buồn nghe, xỏ dép: "Đi thôi, chiều em phải đi làm."
Thêm một ngày lặp lại công việc quen thuộc trong mơ hồ, Nhu vừa cắm chìa khoá vào ổ chiếc xe điện cũ rích, điện thoại lại reo lên rối rít. Chị Tâm bảo con chị đang sốt nên nhờ Nhu mang tài liệu trong ngăn kéo của chị đến nhà cho sếp.
Nhu ngoan ngoãn vâng lời.
***
Nguyên hoảng loạn đỡ lấy gương mặt Nhu muốn nhìn, bị Nhu thô bạo giằng ra.
"Nhu, em làm sao đấy? Nói với anh, ai làm gì em?"
"Nhu, em làm sao?"
"Bỏ chăn ra, để anh nhìn em, Nhu, Nhu."
Cuối cùng, Nguyên vẫn không thể kéo được tấm vỏ chăn mỏng manh đang trùm kín người Nhu. Mặc kệ những lời chửi rủa xua đuổi, mặc kệ bao nhiêu câu cút đi, kiên trì vòng tay ôm lấy người đang run bần bật trong chăn.
"Nhu, cho anh nhìn em đi, xin em đấy." Nước mắt rơi xuống, đau xót ở những nơi lăn qua.
6 giờ sáng, Nhu chỉ hở đôi mắt, nhìn chăm chăm vào gương mặt méo mó kỳ dị sát gần mình.
Xấu đến quỷ cũng không bằng.
Nguyên cố gắng hé mắt, nhìn Nhu qua khe hẹp con mắt sưng húo như ong đốt, khác hẳn mọi ngày, biết Nhu đã tỉnh cuống quýt: "Nhu, hôm qua em làm sao?" Giọng nói có phần méo mó vì mồm miệng sưng vêu.
Ngón tay dài mảnh khẽ chạm vào tấm vỏ chăn, chần chừ.
Vẫn không dám dùng sức kéo ra.
"Nói với anh, có chuyện gì?" Nguyên nài nỉ.
"Đừng làm anh sợ."
"Được không em?"
Nhu vẫn im lặng, cánh tay nhỏ nhắn thò ra, bàn tay mềm mại xoa lên gương mặt xanh tím phù nề: "Bị sao đây?" Vừa nói Nhu đã bị giật mình bởi giọng nói khàn đặc già nua của chính mình, còn Nguyên vẻ mặt ngơ ngác như không tin.
Nhu vừa chạm vào mình.
Cũng may, qua khe hở chỉ như đường chỉ của đôi mắt, Nhu sẽ không nhìn ra sự mừng rỡ như điên của Nguyên.
Nguyên sợ sệt nắm vào bàn tay đang xoa má sưng cộm của mình, gặng hỏi lần nữa: "Em nói cho anh biết hôm qua xảy ra chuyện gì được không?" Giọng nói hết sức dịu dàng, không giống với khi quát đồng bọn "câm mồm" lúc bốn giờ sáng.
"Lẽ nào bị chồng của khách đánh?" Nhu không trả lời câu hỏi của Nguyên, dự đoán những vết thương trên mặt từ đâu.
Trông thấy dáng vẻ rối rắm của Nguyên.
Nhu xác định, đúng là bị chồng của một quý bà nào đấy đánh.
"Một thời gian nữa anh sẽ nghỉ... Đến lúc ấy... Đến lúc ấy em đừng chê anh nữa được không?"
Nhu bỗng cười như nắc nẻ, cười khùng khục, bò lăn bò toài ra để cười, cười càng ngày càng lớn.
Bỗng Nhu tung chăn vùng đứng dậy.
Chiếc chăn rơi xuống để lộ áo sơ mi nhàu nhĩ trên người gầy gò. Hàng cúc đứt gần hết lộ ra bầu ngực đầy vết cắn, tóc tai rối tung, Nhu vén ra để lộ gương mặt vẫn còn vết bàn tay: "Lấy cái thân xác tởm lợm này để chê anh à?" Nụ cười chua chát cay đắng.
Nguyên không biết vẻ mặt của mình lúc này có bao nhiêu đáng sợ, gầm lên như một con thú xổng chuồng, muốn cắn xé hết tất cả những kẻ đã nhốt nó: "Là thằng nào, em nói đi."
"Nói... nói rồi anh giết nó cho tôi không?"
"Anh giết nó." Nguyên lập tức khẳng định, không có lấy nửa giây do dự.
Nhu dịu giọng: "Nhưng anh không cần giết nữa, tôi đã biến nó thành con chó thiến rồi."
Giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên trước mặt Nguyên: "Bằng đôi bàn tay này, bây giờ tôi thấy thật sung sướng, thật hả dạ."
Nhu lại cười.
"Nhưng mà... biết làm sao bây giờ? Tôi thấy kinh tởm đôi tay này, cơ thể này, giờ tôi chỉ muốn khoét hết những chỗ thịt bẩn trên người mình xuống."
"Anh giúp tôi được không?"
"Giúp tôi chặt đôi tay này đi, khoét hết những thớ thịt hỏng này đi, được không?"
"Nguyên, giúp tôi được không?"
***
Nguyên khoá cửa ngoài đi bộ ra đường, phía bên trong Nhu vẫn đang say giấc. Quán cơm ở đầu đường hôm nay có món canh chuối Nhu thích ăn, dặn bà chủ lấy nhiều thêm một chút. Bà chủ liếc mắt nhìn vào gương mặt gớm ghiếc của Nguyên mấy lần, có giấu vẫn không hết sự khinh thường trong đôi mắt.
Nó giống như nói rằng, "đi đêm lắm có ngày gặp ma, c/h/ế/t cha mày chưa thằng đ/ĩ đực".
Trở về căn nhà cũ kĩ cạnh ngõ, mở cửa bên trong vẫn tối om. Nguyên đi khẽ xuống bếp bỏ thức ăn ra để vào mâm. Nhà tắm tỏa ra hơi nước, có lẽ Nhu vừa tắm xong đi ngủ lại.
Một tuần sau, Nhu vẫn nhốt mình trong nhà, Nguyên vẫn ngày ngày ra ngoài mua cơm trở về, bón cho Nhu ăn xong lại dọn dẹp sạch sẽ căn nhà cũ nát. Mặt Nguyên đã không còn sưng, nhưng vết tím bầm dập chưa tan hết.
Chuông điện thoại của Nhu reo thật lâu, Nhu không buồn nghe máy nhưng cuộc gọi đến lặp lại quá nhiều.
"Bố c/h:ế/t mất con ơi, cứu bố.
"Bố hứa nốt lần này thôi, con ơi."
...
"Nhà kia muốn kiện, thương tích để lại là vĩnh viễn, chị báo cho em biết để chuẩn bị."
Cuộc gọi trước đến từ người bố vẫn thường sống trên chín tầng mây bằng bộ bàn đèn, tận hưởng khoái lạc của đời. Lần cai này có lẽ là lần thứ năm.
Cuộc gọi thứ hai đến từ trưởng phòng, người nhờ Nhu "đem tài liệu đến cho sếp giúp chị".
Vào cái hôm chị bảo con bị sốt, cả nhà chị đang đi chơi ở trung tâm thương mại.
Nhu bấm máy gọi cho mẹ.
Mẹ chăm sóc cậu ở viện, cờ bạc mạng không có tiền trả. Xã hội đen đến nhà đòi nợ, mẹ khóc đến thảm thiết, nói cậu bị đánh không ra hình người, nói Nhu thương mẹ, thương cậu.
À thương!
Nhu cười, miệng đắng, lưỡi chát, cổ họng chua lòm.
Nguyên bê mâm cơm để lên bàn uống nước, khẽ kéo chăn mỏng đang phủ người bên trong: "Dậy ăn cơm thôi em."
Nhu nằm im không động, vươn tay kéo cổ áo Nguyên: "Nằm đây một lúc."
"Anh...ôm em nhé?"
"Lần trước ôm rồi đấy thôi."
"Em đừng giận, lúc đấy anh sợ quá nên không suy nghĩ."
"Không sao?"
"Em nói sao cơ?"
"Em không giận, anh lại đây."
Tối đó.
Lần đầu tiên trong đời Nguyên cảm nhận được cái gọi là sướng đời khi va chạm xác thịt, dẫu bản thân đã qua tay không biết bao nhiêu đàn bà.
Cuối cùng Nhu đã không còn chê Nguyên bẩn, cuối cùng cô cũng chấp nhận anh. Nhưng... sau đấy, câu nói của Nhu lại khiến Nguyên rơi xuống vực thẳm.
"Em chưa bị..."
"Chưa, tôi đã cắt trước khi nó kịp làm chuyện tiếp theo."
"Vậy tại sao?"
"Nghe nói c/h/ế/t rồi xuống địa ngục không được đầu thai nữa, tôi không muốn kiếp sau lại phải làm người." Nhu chủ động ghé đến, ngậm mút cánh môi nhợt nhạt, liếm vào vết rách chưa lành bên khoé, bổ sung: "Tốt nhất đừng có kiếp sau."
"Đã bẩn rồi, vậy hãy bẩn một cách triệt để đi. Từ tâm hồn cho đến thể xác, cho bẩn hết luôn, từ trong ra ngoài." Nhu ôm lấy Nguyên, ve vuốt: "Anh giúp tôi, là người tốt, sẽ được đầu thai, yên tâm."
***
Công an và người dân vây xung quanh căn nhà cũ kĩ chật kín, x/á/c người con gái nằm thẳng với hai tay đặt lên bụng, x/á/c người con trai ôm chặt cứng thân hình nhỏ trong lòng. Phải mất rất nhiều công sức người ta mới có thể gỡ được x/á/c người con trai ra khỏi cô gái.
Cũng trong ngày, người ta điều tra ra vụ cháy nhà của gia đình nạn nhân bị cắt của quý đang kiện Nhu do cái xác nam giới kia gây ra.
Kết quả khám nghiệm cho biết, thời gian t/ử/ vo/ng của nam sau nữ một ngày.
Chiizzi

Chiizzi
Tài khoản
Cấp độ tác giả
Tập sự
Cấp bán chuyên: 81.54601%
Cấp độ quản trị
Thành viên
Số xu đang có
1561057
Hồ sơ
Giới thiệu
FB: Cá Ong Diệu Kỳ
Tác giả này rất lười, nhưng độc giả hối chương là sẽ lắp mô tơ chạy 200% công suất luôn.
Tác phẩm mới
Danh sách các tác phẩm của tác giả Chiizzi
Chiizzi
Tác giả