profile_image
Trường Tịch Thanh Dạ
Tài khoản
Cấp độ tác giả

Tập sự

Cấp bán chuyên: 44.44%

Cấp độ quản trị

Thành viên

Số xu đang có

59680

Hồ sơ
Giới thiệu

Trường là dài, Tịch trong tịch mịch.Thanh Dạ là đêm vắng vẻ. Trường Tịch Thanh Dạ là sự cô đơn dài đằng đẵng trong đêm vắng vẻ.  https://www.facebook.com/profile.php?id=100088446407979&mibextid=ZbWKwL


Truyện đang theo dõi
Trường Tịch Thanh Dạ

Tác giả


Tình yêu là gì? Nó là những tổn thương chồng chất, nếu ăn may thì sau mỗi vết cắt lên da thịt hạnh phúc sẽ nở rộ ra cùng máu tươi, trong mắt người khác đẹp vô cùng.

   ...

   Nếu bạn học trường trung học phổ thông A mà không biết đến cái tên Lý Trường An và Nguyễn Thị Tố Vân, ngay đến cả giáo viên cũng sẽ coi bạn là người ngoài hành tinh.

   Lý Trường An có bố mẹ là lãnh đạo cấp cao của nhà nước, chị gái sở hữu chuỗi bất động sản lớn. Thành tích học tập tốt, đạt giải nhì môn toán cấp quốc gia, chơi thể thao tốt, vô cùng đẹp trai, lại còn có giọng hát rất hay, chơi được nhiều loại nhạc cụ. Anh chính là ca sĩ, mc quen thuộc trên sân khấu mỗi khi trường tổ chức buổi lễ nào đó. Mỗi bài hát anh cover đăng trên youtobe cũng đều đạt cả triệu lượt xem.

   Nguyễn Thị Tố Vân là hotgirl nổi tiếng trên tik tok, vô cùng xinh đẹp, gia cảnh nghe nói cũng bình thường, học không giỏi nhưng vì là bạn gái của An nên theo đó nổi như cồn.

   ...

   Đêm

   Là lúc lòng người lạnh lẽo nhất.

   Bình trùm chăn, mồ hôi đầm đìa trên trán, cơ thể cô đang run rẩy, sợ tới mức nước mắt lã chã rơi.

   Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng quát tháo của người đàn ông trung niên nghe rõ mồn một, đan xen là âm thanh đồ đạc va đập, thi thoảng có tiếng người con gái khẽ vang lên.

   Tiếng thét chói tai của người con gái khiến Bình bật dậy. Cô lao ra khỏi nhà, giữa đêm đông lạnh giá cô thậm chí còn không để ý mình chỉ đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cũng không rõ mình đang run rẩy vì sợ hãi hay do cái lạnh cắt da cắt thịt. Bốn bề đều chìm vào đêm đen vô tận, chỉ có hai căn nhà cách nhau khoảng chục mét, một là nhà cô, hai là căn nhà đang phát ra tiếng gầm thét điên cuồng kia. Căn nhà thứ ba gần nhất cũng phải cách gần trăm mét, cô phải đến đó nhờ điện thoại gọi cho cảnh sát.

   Màn đêm bủa vây lấy cô, ngay cả vấp ngã cũng chẳng nhìn thấy mặt đường. Bình vừa chạy, vừa liên tục quay đầu nhìn căn nhà le lói ánh sáng yếu ớt cùng những âm thanh đáng sợ kia. Lần thứ hai vấp ngã, cô vẫn quay đầu nhìn lại căn nhà đó, nỗi lo lắng dường như đã lấn át cả sự sợ hãi.

   Bình thấy ánh sáng từ đèn pin đang di chuyển ra khỏi căn nhà kèm theo những tiếng chửi bới tục tĩu. Cô rón rén quay lại, đó chắc chắn là gã. Nếu gã không soi đèn  lên phía trên mà cứ tiếp tục đi xuống phía dưới con đường ra khỏi làng, gã sẽ không nhìn thấy cô. Bình sốt ruột chờ đến khi ánh sáng đèn pin chiếu xuống mặt đường bé dần lại bằng một chấm nhỏ, cô mới đẩy cổng bước vào nhà.

   Căn nhà nhỏ cũ kỹ, lớp xi măng trên tường tróc ra từng mảng, đồ đạc bừa bộn như vết tích của một bãi chiến trường. Cô bước vào căn phòng chật hẹp ở góc nhà.

   Cô gái nằm trên giường đắp chăn, còn run rẩy hơn cả cô, chỉ thấy mái tóc rối bù cùng tiếng nấc nghẹn nho nhỏ.

   - Xin lỗi, là tại ban đầu tớ không đủ dũng khí báo cảnh sát... là tớ vô dụng...

   Trong căn phòng bừa bộn chật hẹp, thời gian tưởng như sẽ ngừng trôi nếu không có tiếng nấc nghẹn ngào. Âm thanh đau khổ ấy có khác gì tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc, đang chạy đua với thời gian. Mãi một lúc sau giọng cô gái khàn khàn, nghèn nghẹn mới vang lên.

   - Không sao... cậu vừa mất điện thoại... cũng không liên quan đến cậu, cảm ơn...

   Bình vươn tay lật chăn lên.

   - Cho tớ xem vết thương của cậu, ông ta đánh chắc đau ... A

   Bình kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ, cô trống rỗng nhìn thân thể trần trụi của cô gái hiện ra cùng những vết xanh tím chằng chịt, làn da trắng ngần đan xen những vết thương khiến Bình không khỏi sợ hãi. Bên cạnh còn có vệt máu đỏ, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ vệt máu sậm lại vô cùng đáng sợ. Cô không tin vào mắt mình...

   - Tố Vân...

   Rất lâu sau, tiếng cười thê lương của cô gái khiến Bình sực tỉnh.

   - Tớ... Tớ sẽ báo cảnh sát... Ông ta điên rồi...

   Cô còn chưa kịp bước đi, Vân đã vội nói.
   
   - Xin cậu... đừng làm vậy, nếu không tớ chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp...  Nếu báo cảnh sát... Ông ta giết cậu mất...

   Tuần trước bố dượng Vân vừa ra tù về, đánh cô ấy thừa sống thiếu chết, cô can không được đành gọi cảnh sát, lúc cảnh sát đến ông ta đã kịp thời trốn đi. Hôm sau ông ta lại đến nhà Bình làm loạn, túm tóc đánh cô nhưng Vân kịp thời chạy đến can. Hai cô gái trẻ và một người đàn ông say rượu giằng co, vẫn may hai người chạy thoát. Bố dượng Vân không có chỗ trút giận, đập phá đồ đạc nhà Bình, ngay cả điện thoại cô cũng tan tành.

   Vân từng kể cho Bình mẹ cô ấy làm gái ở Sài Gòn, kiếm được kha khá, gửi tiền về cho cô ấy tiêu rất thoải mái. Bố Vân mất từ khi cô ấy còn nhỏ, mẹ tái giá cùng gã cha dượng kia, nhưng gã chỉ là một kẻ vô dụng đầu trộm đuôi cướp, không việc xấu gì là không làm, cờ bạc rượu chè be bét. Mẹ Vân không cáng đáng nổi công việc phụ hồ nặng nhọc nên ra thành phố tìm việc, nhờ có chút nhan sắc nên bén sang làm gái. Cha dượng của Vân đối xử với cô ấy rất tệ, cũng chẳng phải loại tử tế gì nên đã đi tù mấy lần, không ngờ được lần này ra tù ông ta không chỉ bạo hành mà còn cưỡng bức Vân.

   Loại người này xứng đáng rũ mục trong tù đến chết. Nhưng Vân lại không thể đẩy gã vào tù, bởi chính cô ấy cũng không muốn đẩy danh dự, tương lai của bản thân vào ngõ cụt. Vân khóc, hình tượng bên ngoài của cô ấy quá hào nhoáng, tuy gia cảnh không tốt nhưng xinh đẹp dịu dàng, có một người bạn trai hoàn mĩ luôn yêu thương... Vân không muốn thay đổi cái nhìn của người khác về mình.

   Tiếng nức nở nghẹn ngào trong đêm khuya như một con quái thú, điên cuồng cắn xé khiến trái tim Bình đau đớn.

2/

   Cho dù Vân không nói, Bình cũng sẽ giữ kín chuyện này. Hình tượng hotgirl, người yêu của đại thiếu gia quá hào nhoáng, nếu mọi chuyện vỡ lở có lẽ Vân sẽ suy sụp lắm. Cô cũng không muốn thấy anh thất vọng, đau đớn... Lý Trường An yêu Vân như vậy, anh chịu đựng nổi khi biết sự thật sao?

   Nhưng mãi sao này Bình mới biết, chính vì chỉ lo suy nghĩ quẩn quanh, do dự thiếu quyết đoán nên mới dung túng cho kẻ ác.

   Hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy, cho dù tình cảm của cô có xuất hiện sớm đến mấy, yêu ra sao cũng chỉ có thể lùi lại nhường đường, nhìn người mình yêu thầm và người mình quý mến hạnh phúc.

   Tình yêu là thứ khốc liệt nhất trên đời, cho dù đến từ hai phía cũng chưa chắc có một hồi kết tốt đẹp, huống chi chỉ là đơn phương.

   Yêu là bi thương, yêu mà không nói là thống khổ.

   Phải! Cô yêu An, yêu Lý Trường An sâu sắc, nhưng anh chỉ yêu Vân, chỉ yêu bạn cô. Cho nên cô vĩnh viễn không để người thứ hai biết chuyện này.

   ...

   Sau này cô vẫn luôn cảm khái, thế sự quả là vô thường, điều gì cũng có thể xảy ra. Thứ duy nhất được tôi luyện chỉ là trái tim chai sạn và cảm xúc thờ ơ trước giông bão.

   Chỗ cô ở nông thôn, trường học ở thị trấn, An có mấy căn nhà ở Hà Nội và Hồ Chí Minh nhưng anh học ở thị trấn nhỏ này gần chục năm là để chăm sóc ông bà ngoại. Hiện nay ông ngoại An vừa mất, bệnh tình của bà ngoại anh lại chuyển biến xấu nên được đưa ra nước ngoài chữa bệnh. An không còn lý do để ở đây nữa, thành tích học tập của anh tốt nên bố mẹ muốn anh ra nước ngoài học. Nhưng An nhất định không chịu rời khỏi đây.

   Cặp đôi An Vân nổi tiếng như vậy, bố mẹ anh chỉ cần tìm hiểu một chút là biết. Tuy không tường tận nhưng họ cũng biết gia cảnh nhà Vân tầm thường, mẹ phải tha hương, bố mất sớm, cha dượng lại là lưu manh. Gia đình danh giá như vậy sẽ chấp nhận cô ấy sao?

   Cả cuộc đời Bình chỉ yêu duy nhất một chàng trai, chàng trai ấy giống như ánh nắng ban mai ấm áp, vừa rạng rỡ vừa dịu dàng. Thời khắc bố mẹ cô mất năm cô mười bốn tuổi, chàng trai ấy đã ở bên cạnh cô, vừa ân cần vừa lịch sự, khiến thời gian đau khổ nhất của cô được nêm nếm thêm chút đường ngọt. Sự dịu dàng của anh đã gieo rắc hi vọng cho cô, nhưng chính bản thân anh cũng không để hạt giống ấy nảy mầm. Cô biết rõ hơn ai hết con người anh vốn tốt đẹp như vậy, lòng tốt của anh không phải vì cô mà có, con người tốt đẹp của anh cũng sẽ không thuộc về cô, cho nên chỉ có thể âm thầm giữ lại tình cảm chứ nào dám ôm ảo tưởng.

   Chàng thiếu niên cô yêu luôn bộc trực, thẳng thắn như thế, sẵn sàng đối chọi với sự phản đối của gia đình, đi theo tình yêu mà anh tin tưởng nhất. Tuổi trẻ thứ dư thừa nhất là dũng khí, chỉ cần có niềm tin thì cho dù ngu ngốc đến mấy vẫn kiên quyết đi theo con đường đã chọn.

   ...
   
   Đêm.

   Là lúc lòng người lạnh lẽo nhất.

   Bình nhìn thấy An xông vào cứu Vân trong tay đám côn đồ đòi nợ thuê, còn cô ấy bỏ chạy. Xấp tiền Vân ôm trong lòng còn bay ra vài tờ mới tinh. Cô không nhớ rõ cảm xúc của mình khi đó, cũng không nhớ mình đã báo cảnh sát như thế nào, chỉ  nhớ mình điên cuồng lao vào cứu anh nhưng bị đám người đó đá văng ra ngoài. Lúc cảnh sát đến anh đã bị chặt đứt hai chân.

   - Vân nợ họ bao nhiêu tiền... anh dựa vào chút võ karate đó mà dám chặn họ lại. Họ không đòi được mấy tỉ đó nên đánh anh cho hả giận...

   Cô vừa khóc vừa nói, An ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt vẫn tuấn tú như thế, chỉ là đã mất hai chân, thành người tàn tật.

   - Anh không ngờ Vân sẽ bỏ chạy, dù đã bảo cô ấy chạy đi. Nhưng không nghĩ đến ngay cả một lần ngoảnh lại cô ấy cũng không... Cho nên lú lẫn quá không kịp khoe nhà mình rất nhiều tiền, nếu vậy hiện giờ có khi vẫn có thể còn lành lặn...

   Anh thật ngốc, giả vờ vui vẻ với dáng vẻ yếu ớt như sắp chết đó, khiến cô đau đớn đến mức chỉ muốn chết đi cho rồi.

   Đã ba năm kể từ khi Vân bị bố dượng hãm hiếp, hai năm kể từ khi anh bị tàn tật. Có lần Bình vô tình nghe hàng xóm nói bố dượng Vân chết vì AIDS, còn Vân hình như nghiện ma túy, nợ người ta rất nhiều tiền.

   Cô rùng mình, vội vã lén lấy máu của anh đi xét nghiệm, lúc cầm kết quả xét nghiệm cô run lẩy bẩy, anh quả thực bị HIV. Cô vội vàng đốt tờ giấy đó đi.

   - Em muốn cưới anh, chúng ta trở thành vợ chồng được không?

   - Anh tàn tật thế này, có thể làm gì chứ?

   - Haha, nếu nói chuyện chăn gối thì em ở trên chủ động không được sao? Em đi làm kiếm tiền, với lại nhà anh giàu như thế, em lấy anh là có thể sống trong nhung lụa rồi.

   Anh im lặng nhìn cô, sự im lặng nhen nhóm nỗi sợ hãi trong lòng cô, không phải anh biết bản thân mình mắc bệnh rồi chứ? không thể có chuyện này. Nhưng giọng nói dịu dàng của anh vang lên, nụ cười của anh cũng nhẹ nhàng, ấm áp như những đám mây lững lờ trôi ngoài cửa sổ.

   - Anh luôn cảm thấy bản thân bị nhốt trong lồng kính, đến mức sắp chết ngạt rồi, chỉ có thể dùng đầu đập vỡ cửa kính, cho dù bị thương nhưng vẫn có thể sống tiếp... Nhưng anh thà chết ngạt cũng không thể để vỡ tấm kính. Anh không thể tổn thương em, có hiểu không? Một người tàn tật cho dù có chút tiền cũng không thể bằng một người lành lặn dù nghèo khó. Cho dù là một cô gái ham hư vinh anh cũng không thể... huống gì anh còn biết rõ tình cảm của em.

   Giây phút anh đưa tay lên che ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi lên mặt, Bình không hề thấy bàn tay anh tiện thể lau đi giọt nước mắt.

   Nhưng cô lắc đầu, cô không hiểu. Cô chỉ muốn kiên quyết với sự lựa chọn của mình, hệt như anh năm ấy lựa chọn đi theo Vân.

   Hôn lễ đẹp nhất trên đời có cảnh chú rể ngồi xe lăn, cô dâu đẩy xe lăn, có tiếng xì xào bàn tán, có cả những giọt nước mắt đẫm tay áo.

   Tình yêu đẹp nhất là gì? Có thể họ sẽ chết đi, nhưng câu chuyện tình yêu của họ cho dù không ai biết cũng sẽ bất tử.

 
3/

   Nhưng cuộc đời đâu phải một con đường thẳng tắp? Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được phía trước có mấy ngã rẽ.

   Bình cười gằn, điệu cười của cô thật đáng sợ, khuôn mặt của cô lúc này có khác gì với ác quỷ?

   Người con gái đó đến vừa kịp lúc hôn lễ còn chưa kết thúc. Mặc một chiếc váy hai dây bó sát tôn lên dáng người thon thả, nhưng hốc mắt trũng sâu, hai má hóp lại, gò má nhô cao trông có phần quỷ dị. Bình nhận ra đó là Vân.

   Trước mặt khách khứa cô ta kể chuyện hồi xưa chú rể theo đuổi cô ta thế nào, hèn hạ tới mức bỏ cả gia đình để theo cô ta, còn bị cô ta đá.

   Điệu cười rùng rợn kia, sao cô ta có thể tha hoá đến mức này?

   Bình siết chặt con dao trong tay, nước mắt lã chã rơi, nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó thì tốt đẹp biết bao. Có bảo cô chết đi cô cũng cam lòng.

   Trên đời này thứ không thể nhìn thấu nhất là lòng người, ở ngay trước mặt nhưng xa vạn dặm, cho dù cố gắng đến đâu cũng không thể nắm bắt được. 

   Cô ta bị điên rồi, cô ta cầm tờ xét nghiệm đưa cho mọi người, tất cả khách khứa ở đó đều biết cô ta bị HIV.

   - Chú rể từng ngủ với tôi, hahaha, An ơi! không biết anh đã biết chưa, nhưng anh cứ thử đi xét nghiệm đi, chắc chắn anh đã lây từ tôi rồi! Anh đã lên giường với cô dâu chưa? Nếu thế thì thật tuyệt! Ba chúng ta cùng một phe. Trước kia không phải chúng ta thường hay đi chung một con đường sao?

   Bình chết lặng người, nhìn Bố mẹ anh nổi giận, chị gái anh sai người đuổi Vân đi, còn anh thì kinh ngạc nhìn cô ta bị lôi ra ngoài. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khiến cô hoa mắt chóng mặt. 

   Trên mạng đang lan truyền một video rất hot, Tiktoker Nguyễn Thị Tố Vân comeback sau mấy năm mất tích. Trong video là Vân, cô ta cầm bản xét nghiệm cho mọi người biết mình bị HIV. Cô ta và một chàng trai thường cover các bài hát từng khá nổi trên youtobe trước kia yêu nhau, khẳng định cả hai đã nhiều lần quan hệ không sử dụng biện pháp an toàn, chắc chắn anh ấy đã lây nhiễm từ cô ta. Còn tiết lộ danh tính của anh và cả việc bố mẹ anh là quan chức cấp cao của nhà nước, chị gái sở hữu chuỗi bất động sản lớn.

   Thêm cả một đoạn video dài mười tám phút quay cảnh giường chiếu, tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra là Lý Trường An và Nguyễn Thị Tố Vân.

   Đó là lần đầu tiên Bình thấy một người con trai khóc, đau khổ quằn quại ngồi ở góc phòng. Giây phút đó Bình nghĩ, liệu nếu ngày mai là ngày tận thế, loài người có đau khổ đến như vậy không? Lúc anh mất đi đôi chân rõ ràng còn có thể giả vờ mỉm cười, cô còn tưởng không có nỗi đau nào có thể đánh bại người con trai này. Không thể ngờ giờ đây anh lại yếu đuối ngồi đó mà rơi nước mắt.

   -" Anh cứ tưởng ngày cô ấy bỏ rơi mình, rồi bản thân mất đi đôi chân đã là đau khổ nhất rồi. Anh còn khâm phục chính mình kiên cường, gặp chuyện lớn như vậy mà không gục ngã trước mặt người khác. Thực ra khi ở một mình anh mới nhận ra bản thân kì thực rất đau khổ, có thể mỉm cười với người khác cũng không hẳn là cố gượng cười một cách giả tạo, mà phần nào đó là nhờ có em. Vào lúc anh tồi tệ nhất ngoài gia đình ra cũng chỉ có em cam tâm tình nguyện ở bên anh.

   Anh hận mình yêu em vào lúc bản thân tồi tệ nhất, anh hận bố mẹ đã ngăn cấm anh và Vân, hận chị đã không giúp bọn anh ở bên nhau, thì ít ra cũng không đi đến bước đường này. Anh hận cha dượng của Vân, hận Vân, hận đám đòi nợ thuê kia, anh hận sự xoay chuyển của vạn vật đã đưa em đến nhìn cảnh tượng khốn cùng của anh. Rồi anh nhận ra mỗi một con người trên thế giới này đều ác độc biết bao, cho dù cả cuộc đời có cố gắng lương thiện đến mấy cũng không tránh khỏi phút giây biến mình thành ác quỷ. Đó chính là giây phút anh mủi lòng, phó mặc cho tình cảm này, anh thậm chí còn ác độc hơn hết thảy những ác nhân trên đời, ích kỷ và hèn mọn đến đáng khinh.

   Anh chết cũng không sao, nhưng lại hại em vào bước đường này, anh không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Anh đã không thể bảo vệ cô gái mà anh yêu nhất mà còn làm tổn hại cô ấy. Anh tham lam, cứ tưởng một bản thân vô dụng vẫn có thể ở bên em, cuối cùng lại thành hại em. Anh rất muốn nói yêu em, nhưng anh không có tư cách đó. Nếu thời gian quay trở lại thì tốt biết bao, hoặc là đừng gặp em, hoặc là có thể dùng một bản thân tốt nhất, một cơ thể lành lặn khoẻ mạnh để bên em. Nhưng trên đời làm gì có nếu...."

   Đó, là những lời trong di thư anh để lại.

   Chàng trai mà cô yêu nhất đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

   Cô căm ghét đứa con gái ác ôn độc địa kia, siết chặt con dao trong tay, tận lúc cô tìm đến giết chết ả, tiếng cười của ả vẫn nghe thật sảng khoái.

   Thiện và ác trái ngược nhau, nhưng ranh giới giữa chúng kì thật lại mong manh như vậy.
    

   Bình xoay lưỡi dao hướng về phía bụng mình, nhẹ nhàng, dứt khoát cắm vào, đến khi lưỡi dao kim loại ngập hẳn trong bụng cô.

   Không hề đau.

   Trước khi nhắm mắt cảnh tượng năm nào ùa về trong tâm trí cô, hình ảnh rất mờ nhoè, mông lung, nhưng cô có thể nhìn rõ.

   Cha dượng cưỡng bức Vân, cô báo cảnh sát, đẩy ông ta vào tù.

   Lý Trường An ngày càng yêu thương Vân hơn, bọn họ vượt qua định kiến của gia đình mà đến với nhau.

 Trong hôn lễ của họ cô cười thật rạng rỡ.

Xem bài này
Xem thêm