Tổng Doanh Trưởng Ở Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 6: Dạo trấn trên (2)

1776 chữ
2 lượt xem

Vân Xuyên cõng sọt tre, trà trộn vào dòng người đông đúc, mắt nhìn bốn phía, tai nghe bát phương. Sau đó nàng liền đi theo phía sau một vị đại thẩm. Bởi vì nàng nghe thấy vị đại thẩm này lúc nói chuyện với quê nhà hương thân thì lộ ra một tin tức, thành Đông của Lạc Dương Trấn hôm nay đến phiên họp chợ.

Vị đại thẩm có dáng người hơi béo, hai tay xách hai cái thùng gỗ, bên trong chứa đựng những mặt đậu phụ màu trắng ngà, khi đi thì bóng lưng hơi khòm xuống.

Vân Xuyên đi theo sau lưng đại thẩm đó khoảng chừng mười phút thì đến thành Đông, bởi vì là phiên họp chợ nên thành trấn đông đúc người qua lại, người bán hàng cất tiếng rao inh ỏi.

"Đậu phụ đây, đậu phụ đây! Tam văn tiền một cân!"

"Thịt mỡ đây, mười lăm văn tiền một cân!"

"..."

Vân Xuyên nhìn ngó khắp nơi, thậm chí thấy một người đại hán cõng một con lợn rừng rồi khai sạp bán tại chỗ.

Sạp khai không bao lâu, trước mặt hắn đã vây quanh rất nhiều người, một cân một cân mà gọi mua. Không mấy chốc mà cả con lợn rừng chỉ còn lại một cặp giò.

Vân Xuyên thấy vậy, ánh mắt hơi sáng lên, trong người cũng ngo ngoe rục rịch. Có lẽ nàng có thể nếm thử lên núi săn thú.

Trong lòng nghĩ như vậy, Vân Xuyên vẫn bình tĩnh quan sát các cửa hàng khác. Sau đó nàng phát hiện, các loại thương phẩm bán chạy nhất bao gồm lương thực thực phẩm, đồ dùng thiết yếu như: vải vóc, xô vại, trâm cài, vv...

Ngược lại, những mặt hàng mỹ nghệ để trang trí như hoa lụa cài tóc, quạt xếp, tranh chữ, các vật điêu khắc đều không có người hỏi han tới. Hoặc có thì cũng là số ít, chỉ có các công tử, tiểu thư nhà giàu mới thỉnh thoảng mua.

Đặc biệt là vũ khí như: dao phay, chủy thủ, cung tên ở thời đại này kiểm tra rất gắt gao, mỗi hộ gia đình khi đến thợ rèn đặt làm dao phay thì phải đăng ký danh sách lên quan phủ.

Vân Xuyên cũng từ ký ức nhớ tới một việc, ở thời đại này, trâu là động vật được bảo hộ nghiêm ngặt, dân chúng không được tự ý giết trâu, nếu để quan phủ phát hiện thì sẽ bị phạt đánh năm mươi đại bản và ngồi nhà lao bảy ngày.

Quan sát một vòng chợ, Vân Xuyên còn phát hiện những thúc thúc, thẩm thẩm muốn ngồi tại chỗ bán đồ vật thì đều phải nộp tiền bảo kê cho những tên du côn. Nếu ai không nộp, thì chúng sẽ đến ngăn cản, không cho người bày quán, và xua đuổi một cách thậm tệ.

Bởi vậy, Vân Xuyên ngừng lại suy nghĩ muốn bày quán ở lề đường, mà bắt đầu tìm đến các cửa hàng trang sức để dò giá khăn tay và túi thơm của Đại tỷ, nàng chạy năm, sáu tiệm, hoặc là họ không thu, hoặc là ép giá quá thấp, Vân Xuyên tuy không bán nhưng cũng đại khái hiểu rõ được giá cả tối cao là bao nhiêu.

Nàng hít sâu một hơi, nâng chân bước vào một cửa hàng vải dệt tên Lục Ý.

Tú nương thấy có khách hàng bước vào, không vì cách ăn mặc trên người Vân Xuyên mà biểu lộ ghét bỏ hay khinh thường, mà cực kỳ nhã nhặn hỏi:

"Cô nương, ngươi muốn mua cái gì, ta có thể hỗ trợ tư vấn. Ngươi cứ gọi ta là Yến tỷ!"

Vân Xuyên giương mắt nhìn, đón tiếp nàng là một người nữ nhân hơn hai mươi tuổi, tóc búi thành lọn vắt ra sau đầu, được một cây mộc trâm xuyên qua, có vài lọn tóc rũ xuống chiếc cổ trắng nõn, khiến người nhìn không rời được mắt.

Nữ nhân ăn mặc một thân sườn xám, bên hông xẻ tà để lộ đôi chân dài thon gọn, vòng eo thắt chặt càng tôn lên dáng vẻ trước đột sau kiều. Làn da của nàng được bảo dưỡng rất khá, không có một chút nếp nhăn, khi cười rộ lên còn hằn sâu hai lúm đồng tiền ở bên khóe miệng.

Vân Xuyên tự giác thấy thoải mái hơn hẳn, vì vậy cũng mỉm cười đáp lại:

"Yến tỷ, không biết cửa hàng có thu mua khăn tay và túi thơm hay không?"

Yến tỷ hơi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ khó chịu, mà nhìn Vân Xuyên một hồi mới hỏi:

"Ta có thể xem trước thành phẩm sao?"

Vân Xuyên nghe vậy, vội cúi người gỡ xuống giỏ tre sau lưng chuyển sang ôm ở trước ngực.

Nàng đang định một tay vớt giỏ tre, một tay thò vào lấy khăn tay, thì Yến tỷ đã lên tiếng:

"Đợi chút, chúng ta sang bên này ngồi đi!"

Thấy trước cửa hàng có khách nhân tiếng vào, Yến tỷ ra dấu cho một người tú nương khác ra tiếp đón, còn mình thì dẫn Vân Xuyên đến ghế dựa ở góc bên trái ngồi xuống.

Yến tỷ còn thập phần tri kỷ mà rót cho Vân Xuyên một cốc nước, nhưng mà Vân Xuyên lại không có uống, nàng móc khăn tay và túi thêu ra rồi đưa đến đối diện, nói:

"Yến tỷ, ngài xem!"

Yến tỷ mặc ngoài không biểu hiện ra khác thường, nhưng trong lòng cũng không coi trọng, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào đường may tinh tế tỉ mỉ, ánh mắt của Yến tỷ hơi ngưng lại, kinh ngạc ra tiếng:

"Di? Đây là hai mặt thêu?"

Vân Xuyên không hiểu cái gì là hai mặt thêu, vẻ mặt mộng bức hỏi:

"Có vấn đề gì sao, Yến tỷ?"

Yến tỷ đem biểu tình của Vân Xuyên thu vào đáy mắt, ngón trỏ vuốt ve khăn tay, như suy tư gì hỏi:

"Khăn tay và túi thơm này, không phải là ngươi thêu, đúng không?"

Câu nghi vấn, cũng là câu khẳng định.

Vân Xuyên gãi gãi tóc, cười xòa nói:

"Đúng vậy Yến tỷ, những thứ này đều là Đại tỷ của ta làm, ta mới không có kiên nhẫn ngồi luồn kim xỏ chỉ, ha ha..."

Yến tỷ chỉ mỉm cười nhã nhặn, đợi Vân Xuyên nói xong, Yến tỷ mới ra tiếng:

"Khăn tay và túi thơm, ta đều thu. Bởi vì kĩ thuật thêu tinh tế và sắc nét, cho nên ta thu cao hơn giá thị trường một chút: khăn tay hai mươi văn một tấm, túi thơm tám văn một cái. Tiểu cô nương còn vừa ý sao?"

Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vui mừng quá đỗi nói:

"Vừa ý, vừa ý! Yến tỷ ngài không những có ánh mắt tinh tường mà còn làm người sảng khoái, sau này nếu Đại tỷ ta còn thêu đồ vật, ta đều mang đến cửa hàng bán cho ngài, được không Yến tỷ?"

Yến tỷ tâm thần vừa động, nói:

"Có thể! Bất quá kĩ năng thêu hai mặt của Đại tỷ nhà ngươi rất tốt, nếu chỉ thêu những cái lặt vặt thì quá lãng phí tài năng. Vừa hay Lục Ý của ta còn thiếu tú nương biết thêu hai mặt, ngươi trở về hỏi xem tỷ tỷ của ngươi có muốn đến đây làm việc không?"

Vân Xuyên hoàn toàn giật mình, nàng không nghĩ tay nghề của đại tỷ vậy mà lại tốt như thế, làm cho lão bản Lục Ý chỉ mới nhìn thoáng qua đã coi trọng.

Nhưng, đây cũng là một cơ hội không phải sao?

Trong lòng nghĩ vậy, tâm tình của Vân Xuyên hơi nhảy nhót, nhưng vẻ mặt nàng vẫn biểu hiện đến lo lắng bất an mà hỏi:

"Yến tỷ... cái đó... ta có thể hỏi một chút, nếu đại tỷ ta đến Lục Ý làm việc, thì tiền lương như thế nào nha?"

Yến tỷ phảng phất biết Vân Xuyên sẽ hỏi đến cái này, vì vậy nhấp nhẹ chung trà, thản nhiên nói:

"Đối với người mới, ta hỗ trợ bao ăn bao ở, nếu Đại tỷ ngươi không muốn ở lại cửa hàng mà trở về thôn sau khi hết giờ làm việc, thì cửa hàng sẽ chi trả khoảng phí xe ngựa đi lại cho tú nương. Ngoài ra, tiền lương mỗi tháng của một tú nương là năm trăm văn tiền, làm việc từ sáu giờ sáng cho đến bốn giờ chiều. Sở hữu tú nương mua vải vóc hay đồ dùng của cửa hàng, cũng sẽ được chiết khấu hai mươi phần trăm. Đương nhiên, những điều ước trên, ta sẽ không nói khơi khơi ngoài miệng, mà có văn bản chứng từ rõ ràng, ngươi có thể yên tâm."

Vân Xuyên âm thầm đắn đo lợi và hại, một tháng nửa lượng bạc, hơn nữa bao ăn bao ở, đối với đa số người lao động trong thôn mà nói, đã là rất cao.

Nhưng Vân Xuyên còn chú ý đến ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Yến tỷ, vì vậy nàng cất tiếng hỏi:

"Yến tỷ nói những phúc lợi trên là dành cho người mới vào, vậy nếu những tú nương đã làm lâu năm thì sẽ như thế nào?"

Yến tỷ hơi nhướng mày, không nghĩ tới Vân Xuyên chỉ là một tiểu cô nương mà còn rất nhạy bén, khôn khéo. Vì vậy Yến tỷ bật cười nói:

"Tiểu cô nương hỏi rất hay! Đối với những tú nương làm lâu năm hoặc có năng lực nổi bật, thì ngoại trừ những phúc lợi trên, còn sẽ được ăn hoa hồng trên từng sản phẩm làm ra. Mặt khác, người có tài năng hay sáng kiến, còn sẽ có cơ hội bán ý tưởng và ký hợp đồng độc quyền với cửa hàng, mỗi tháng đều có lợi nhuận chia đều."

Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nàng tưởng, khi Đại tỷ nghe được tin tức tốt này, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Vân Xuyên nhìn Yến tỷ, mỉm cười nói:

"Cảm ơn Yến tỷ, ta trở về hỏi Đại tỷ, sau đó sẽ trả lời ngài nha."

Yến tỷ cười gật đầu, nhận lấy toàn bộ khăn tay và tui thơm từ Vân Xuyên, sau đó bắt đầu tính tiền cho nàng.



Truyện được đăng tại Vieread.com!

Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận